Công nghệ

Nhận định, soi kèo Al Wahda vs Al Ain, 23h15 ngày 27/2: Đổi vị

字号+ 作者:NEWS 来源:Thể thao 2025-03-04 15:57:42 我要评论(0)

Hoàng Ngọc - 27/02/2025 10:20 Nhận định bóng nay ngày bao nhiêu âmnay ngày bao nhiêu âm、、

ậnđịnhsoikèoAlWahdavsAlAinhngàyĐổivịnay ngày bao nhiêu âm   Hoàng Ngọc - 27/02/2025 10:20  Nhận định bóng đá giải khác

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读
nha tam 1.jpg

Khi lên phương án thiết kế nhà tắm, nhiều gia chủ đã yêu cầu lắp các hốc nhỏ trên tường để đồ dùng nhà tắm hoặc các món đồ xinh xắn. Nhìn bên ngoài, các hốc này đẹp, thiết thực, không tốn diện tích.

Tuy nhiên, sau một thời gian dài sử dụng, các hốc này sẽ bám bụi hoặc đọng chất bẩn trở thành nơi trú ngụ của nước ẩm, vi khuẩn làm cho phòng tắm trở nên xấu xí. Gia chủ sẽ mất thêm thời gian để lau chùi, chưa kể nếu hốc làm bằng gỗ càng bị ẩm, nấm mốc trông đáng sợ. Vì vậy, bạn cần cân nhắc trước khi thiết kế các hốc kiểu này kẻo lại phải hối hận vì vất vả lau chùi.

Bồn tắm

nha tam 2.jpg

Nhiều người mơ ước có bồn tắm để có thể ngâm mình thư giãn sau giờ làm. Cảm giác thoải mái và ấm áp trong bồn tắm là điều bất cứ gia chủ nào cũng thích sau khi nhìn trên báo chí, phim ảnh.

Tuy nhiên, nhiều người lắc đầu ngao ngán vì lắp bồn tắm xong nhưng không phải lúc nào nào cũng có thời gian để sử dụng. Bên cạnh đó, trải qua quá trình sử dụng, các chất bẩn hay bụi bám vào thành bồn khiến cho bồn tắm trở nên cáu bẩn. Gia chủ sẽ mất thời gian lau chùi rất vất vả.

Với những người bận rộn, họ gần như không có thời gian dùng bồn tắm do phải mất nhiều thời gian lau chùi, chờ nước đầy, điều chỉnh nhiệt độ nước phù hợp khiến cho quá trình tắm trở nên kéo dài.

Chậu rửa mặt làm bằng đá nhân tạo 

nha tam 3.jpg

Vài năm trở lại đây, chậu rửa mặt làm bằng đá nhân tạo với phong cách sang chảnh như các phòng khách sạn được bày bán nhiều. Vì vậy, nhiều gia đình đã lựa chọn sản phẩm này để lắp đặt.

Tuy nhiên, sau một thời gian sử dụng, nhiều người cảm thấy phí tiền và mệt mỏi do các góc bị bám bẩn, ố vàng, mất nhiều thời gian lau chùi. 

Mặt khác, chậu rửa mặt làm bằng đá nhân tạo có khả năng chống trầy xước và chống thấm kém hơn đá tự nhiên. Nếu dùng lâu mà không giữ gìn dẫn đến mất đi vẻ thẩm mỹ bên ngoài, trông cũ kỹ và xuống cấp.

Vách kính trong phòng tắm

nha tam 5.jpg

Nhiều gia đình thích lắp vách kính phòng tắm để phòng tắm trông hiện đại hơn và ngăn nước bắn ra phía ngoài khi tắm. Tuy nhiên, gia chủ nếu không chăm chỉ lau chùi và vệ sinh có thể đau đầu với những vết bẩn bám trên vách kính. Khi đó, vách kính không còn đẹp mà để lại ấn tượng xấu với mọi người.

Cặn trên vách kính thực chất là sản phẩm của phản ứng hóa học giữa canxi, magie và các khoáng chất khác trong nước và carbon dioxide trong không khí. Khi giọt nước rơi xuống kính, nước bay hơi và các khoáng chất đọng lại trên kính tạo thành đốm trắng.

Các đốm trắng này không chỉ làm kính mờ, mất thẩm mỹ mà nó còn khó loại bỏ. Vì vậy, để làm sạch vách kính bạn phải dùng nước lau kính chuyên dụng.

Do đó, nếu gia chủ là người lười đừng nên lắp vách kính kẻo có ngày biến phòng tắm thành không gian xấu xí. 

Vòi nước quá thấp

nha tam 4.jpg

Khi làm phòng tắm, nhiều gia chủ không quan tâm đến vòi nước. Với những vòi nhỏ và thấp, nước dễ bị bắn ra xa khiến cho phòng tắm bị bẩn, ẩm ướt. Ngoài ra, bạn sẽ rất vất vả khi lấy nước ở những vòi thấp. 

Do đó, chủ nhà nên chọn loại vòi nước cao, lắp thêm vòi đa năng hoặc vòi tăng áp suất nước chảy ra để có thể dễ dàng khi lấy nước, không bị bắn ra xung quanh.

Theo Home

4 món đồ nội thất ‘sang chảnh’ khiến chủ nhà hối hậnCác đồ nội thất sau đây có giá không hề rẻ, tưởng đẹp và tiện nghi nhưng sự thật không như chúng ta nghĩ." alt="5 món đồ trong phòng tắm khiến chủ nhà ngao ngán ‘ném tiền qua cửa sổ’" width="90" height="59"/>

5 món đồ trong phòng tắm khiến chủ nhà ngao ngán ‘ném tiền qua cửa sổ’

Ai sở hữu dữ liệu?

Nếu chúng ta muốn ngăn chặn sự tập trung toàn bộ của cải và quyền lực trong tay một nhóm tinh hoa nhỏ, chìa khóa là phải điều phối quyền sở hữu dữ liệu. Vào thời cổ đại, đất đai là tài sản quan trọng nhất trên thế giới, chính trị là một cuộc tranh giành để kiểm soát đất đai và nếu quá nhiều đất đai tập trung vào quá ít người, xã hội phân tách thành tầng lớp quý tộc và tầng lớp bình dân.

Trong thời hiện đại, máy móc và nhà xưởng trở nên quan trọng hơn đất đai và các cuộc đấu tranh chính trị tập trung vào kiểm soát những phương tiện sản xuất tối quan trọng này. Nếu quá nhiều máy móc tập trung vào tay quá ít người, xã hội phân chia thành giai cấp tư sản và giai cấp vô sản. Tuy nhiên, trong thế kỷ 21, dữ liệu sẽ lấn át tầm quan trọng của cả đất đai và máy móc, trở thành tài sản quan trọng nhất; chính trị sẽ là một cuộc đấu hòng kiểm soát dòng chảy dữ liệu. Nếu dữ liệu tập trung vào một nhóm nhỏ, loài người sẽ phân chia thành các loài khác nhau.

{keywords}
 

Cuộc đua giành dữ liệu đã diễn ra, đứng đầu là các tập đoàn dữ liệu khổng lồ như Google, Facebook, Baidu và Tencent. Cho đến nay, phần lớn những người khổng lồ này đã áp dụng mô hình kinh doanh “kẻ buôn sự chú ý”. Họ nắm lấy sự chú ý của chúng ta bằng cách cung cấp cho chúng ta các thông tin, dịch vụ và giải trí miễn phí, rồi họ bán lại sự chú ý của chúng ta cho những nhà quảng cáo.

Thế nhưng những người khổng lồ thông tin này có lẽ đang nhắm tới mục tiêu cao hơn bất kỳ kẻ buôn sự chú ý nào trước đó. Cuộc kinh doanh thật sự của họ không phải là để bán quảng cáo đâu. Sự thật là bằng cách nắm lấy sự chú ý của chúng ta, họ đã thu thập được một lượng thông tin khổng lồ về chúng ta, thứ giá trị hơn bất kỳ doanh thu quảng cáo nào. Chúng ta không phải là khách hàng của họ, chúng ta là sản phẩm của họ.

Về trung hạn, việc tích lũy dữ liệu này mở ra một con đường dẫn đến một mô hình kinh doanh hoàn toàn khác biệt mà các nạn nhân đầu tiên chính là ngành công nghiệp quảng cáo. Mô hình mới dựa vào việc chuyển quyền hạn từ con người sang các thuật toán, bao gồm quyền lựa chọn và mua sắm. Một khi các thuật toán lựa chọn và mua sắm cho chúng ta, ngành quảng cáo truyền thống sẽ sụp đổ.

Thử lấy Google làm ví dụ. Google muốn đạt đến điểm là chúng ta có thể hỏi nó bất cứ thứ gì và có được câu trả lời tốt nhất trên thế giới. Điều gì sẽ xảy ra khi ta có thể nói với Google: “Chào Google. Dựa trên tất cả những gì bạn biết về xe hơi, và dựa trên tất cả những gì bạn biết về tôi (bao gồm nhu cầu, thói quen, quan điểm của tôi về sự nóng lên toàn cầu, cả ý kiến của tôi về chính trị Trung Đông nữa), đâu là chiếc xe tốt nhất dành cho tôi?”. Nếu Google có thể đưa cho ta một câu trả lời tốt cho câu hỏi đó, và nếu chúng ta học được bằng kinh nghiệm là nên tin vào trí khôn của Google hơn là các cảm giác dễ bị thao túng của chính mình, thì những quảng cáo xe hơi còn dùng làm gì nữa?

Về dài hạn hơn, bằng cách gom đủ dữ liệu và đủ khả năng tính toán, các tập đoàn dữ liệu khổng lồ có thể bẻ khóa những bí mật sâu kín của sự sống rồi sử dụng kiến thức này không chỉ để lựa chọn cho chúng ta hay điều khiển chúng ta, mà còn để tái thiết kế sự sống hữu cơ và tạo ra các dạng sống vô cơ nữa. Bán quảng cáo có thể là cần thiết để duy trì những người khổng lồ trong ngắn hạn, nhưng các công ty công nghệ thường định giá các ứng dụng, sản phẩm và các công ty khác theo lượng dữ liệu mà chúng “thu hoạch” được chứ không phải số tiền mà chúng làm ra. Một ứng dụng được ưa thích có thể thiếu mô hình kinh doanh và thậm chí lỗ trong ngắn hạn, nhưng miễn là nó hút được dữ liệu nó có thể đáng giá hàng tỷ đô.

Ngay cả khi bạn không biết làm thế nào để dữ liệu làm ra tiền ngày hôm nay, vẫn đáng để sở hữu dữ liệu bởi nó có thể nắm chìa khóa dẫn đến kiểm soát và định hình cuộc sống trong tương lai. Tôi không biết chắc những gã khổng lồ thông tin có thực sự nghĩ về dữ liệu theo cách đó, nhưng hành động của họ cho thấy họ xem việc tích lũy dữ liệu có giá trị vượt xa những đồng đô la thuần túy.

Những người bình thường sẽ thấy rất khó cưỡng lại quá trình này. Hiện tại, con người đang vui vẻ cho đi tài sản giá trị nhất của họ, dữ liệu cá nhân, để đổi lấy dịch vụ thư điện tử miễn phí và các video hài hước về mèo. Điều này hơi giống những bộ lạc châu Phi và thổ dân châu Mỹ khờ khạo bán cả đất nước cho những đế quốc châu Âu để đổi lấy những hạt cườm lòe loẹt và mớ trang sức rẻ tiền. Nếu sau này người bình thường quyết định thử ngăn dòng chảy dữ liệu, họ sẽ thấy việc đó càng lúc càng khó khăn, đặc biệt là khi họ đã lệ thuộc vào mạng lưới để ra tất cả quyết định của mình, thậm chí cho chăm sóc sức khỏe và sự sinh tồn vật lý của họ nữa.

Con người và máy móc có thể hợp nhất với nhau trọn vẹn đến mức con người sẽ không thể sống sót nếu bị ngắt mạng. Hai bên sẽ kết nối với nhau từ trong bào thai và nếu sau đó bạn chọn ngắt kết nối, các hãng bảo hiểm có thể từ chối bảo hiểm cho bạn, các nhà tuyển dụng từ chối tuyển bạn và các dịch vụ y tế sẽ từ chối chăm sóc bạn. Trong cuộc chiến lớn giữa sức khỏe và quyền riêng tư, sức khỏe chắc chắn sẽ thắng tuyệt đối.

Khi ngày càng nhiều dữ liệu chảy từ cơ thể và não bộ của bạn qua các cảm biến sinh trắc sang các cỗ máy thông minh, các tập đoàn và tổ chức chính phủ sẽ ngày càng dễ dàng hiểu bạn, điều khiển bạn và ra quyết định thay cho bạn. Quan trọng hơn, họ có thể giải mã những cơ chế sâu bên trong mọi cơ thể và bộ não, từ đó đạt được quyền năng tái thiết kế sự sống.

Nếu ta muốn ngăn chặn một nhóm tinh hoa nhỏ khỏi độc chiếm những quyền năng như Thượng đế như vậy, và nếu ta muốn ngăn loài người phân tách thành các giai tầng sinh học khác nhau, câu hỏi mấu chốt là: ai sở hữu dữ liệu? Liệu các dữ liệu về ADN, bộ não và cuộc sống của tôi thuộc về tôi, về chính phủ, về một tập đoàn hay thuộc về toàn thể nhân loại?

Yêu cầu các chính phủ quốc hữu hóa dữ liệu có lẽ sẽ giảm bớt quyền lực của các tập đoàn lớn, nhưng nó có thể dẫn đến các nền độc tài số đáng sợ. Các chính trị gia hơi giống các nhạc công và nhạc cụ mà họ chơi là hệ thống cảm xúc và sinh hóa của con người. Họ đọc một bài diễn văn và một làn sóng sợ hãi dâng lên trong nước. Họ đăng một dòng tweet và một cuộc hận thù bùng nổ. Tôi không nghĩ chúng ta nên đưa cho những nhạc công này chơi một nhạc cụ phức tạp hơn.

Một khi các chính trị gia có thể trực tiếp kích thích các cảm xúc mạnh mẽ của chúng ta, tạo ra tùy ý nỗi lo lắng, thù hằn, niềm vui và sự nhàm chán, chính trị sẽ trở thành một rạp xiếc cảm xúc đơn thuần. Chúng ta lo sợ quyền lực của các tập đoàn lớn bao nhiêu thì lịch sử cũng gợi ý là chúng không chắc sẽ khá khẩm hơn dưới tay các chính phủ quá quyền lực. Sau vụ tháng Ba năm 2018, tôi vẫn thà đưa dữ liệu của mình cho Mark Zuckerberg còn hơn cho Vladimir Putin (mặc dù vụ bê bối Cambridge Analytica tiết lộ rằng có lẽ chẳng có sự lựa chọn gì ở đây vì bất cứ dữ liệu nào được giao phó cho Zuckerberg vẫn có thể dễ dàng tìm đường tới Putin).

Việc sở hữu cá nhân các dữ liệu của bản thân nghe có vẻ hấp dẫn hơn các lựa chọn kia, nhưng điều đó thật sự có nghĩa là gì thì lại không rõ ràng. Chúng ta có đã hàng ngàn năm kinh nghiệm về kiểm soát sở hữu đất đai. Chúng ta biết cách xây hàng rào xung quanh một cánh đồng, đặt lính gác ở cửa và kiểm soát ai đi vào.

Trong hai thế kỷ vừa qua, chúng ta đã trở nên cực kỳ thành thạo trong việc kiểm soát sở hữu công nghiệp; do đó, ngày nay tôi có thể sở hữu một phần General Motors và một ít Toyota bằng cách mua cổ phiếu của họ. Nhưng chúng ta không có nhiều kinh nghiệm trong việc kiểm soát sở hữu dữ liệu; nó vốn là một nhiệm vụ khó hơn rất nhiều vì không như đất đai và máy móc, dữ liệu có ở khắp nơi và cùng lúc chẳng có ở đâu cả, nó có thể di chuyển với tốc độ ánh sáng và bạn có thể tạo bao nhiêu bản sao cũng được.

Thế nên ta nên kêu gọi luật sư, chính trị gia, triết gia và ngay cả các nhà thơ hướng sự chú ý của họ về câu hỏi hóc búa này: làm thế nào kiểm soát được sở hữu dữ liệu? Đây có thể là câu hỏi chính trị quan trọng nhất trong kỷ nguyên chúng ta. Nếu ta không thể sớm trả lời câu hỏi này, hệ thống chính trị xã hội của chúng ta có thể sụp đổ. Con người đang cảm nhận được cơn địa chấn đang đến. Có lẽ đây là lý do vì sao công dân ở khắp nơi trên thế giới đang dần mất niềm tin vào câu chuyện tự do mà mới một thập kỷ trước còn tỏ ra không thể cưỡng lại.

Thế thì từ đây, ta có thể đi tiếp như thế nào và làm sao chúng ta đối mặt được với những thử thách kinh khủng của cuộc cách mạng công nghệ thông tin và sinh học? Có lẽ chính những nhà khoa học và doanh nhân đã làm thế giới chia cắt từ đầu có thể nghĩ ra một giải pháp kỹ thuật nào đó. Chẳng hạn, liệu các thuật toán được kết nối có thể bắc giàn cho một cộng đồng người toàn cầu sẽ sở hữu tập thể toàn bộ dữ liệu và giám sát sự phát triển tương lai của sự sống không? Khi bất bình đẳng toàn cầu dâng cao và các căng thẳng xã hội gia tăng khắp thế giới, có lẽ Mark Zuckerberg sẽ kêu gọi hai tỷ bạn bè của mình sát cánh và cùng nhau làm gì đó.

Trích sách 21 bài học cho thế kỷ 21

" alt="'21 bài học cho thế kỷ 21': Ai sở hữu dữ liệu?" width="90" height="59"/>

'21 bài học cho thế kỷ 21': Ai sở hữu dữ liệu?

Chiếc Toyota Land Cruiser đời 2001 biển xanh thanh lý giá "bèo"

Hay mới đây nhất vào giữa tháng 4, Vụ Tổ chức - Hành chính (Tổng cục Đường bộ, Bộ GTVT) thông báo bán 2 chiếc xe cũng thuộc “hàng chất chơi” nhưng giá “mềm”, đó là Nissan Patrol giá khởi điểm 100 triệu đồng và Honda Accord giá 50 triệu đồng.

Thông thường theo quy định, ô tô công sẽ được bán thanh lý với điều kiện đã sử dụng trên 15 năm, hoặc đi được 250.000km (khu vực miền núi là 200.000km), hoặc hư hỏng không thể khắc phục.

Thế nhưng có những chiếc nhìn bề ngoài vẫn còn “nuột nà” không khác gì xe trong dân mà giá lại rẻ bằng 1/3. Đó là trường hợp của chiếc Mitsubishi Lancer đời 2005 của Trung tâm Khuyến công và Tư vấn phát triển công nghiệp tỉnh Hòa Bình, đang được đấu giá trong tháng 5 với giá từ 55 triệu đồng.

Như vậy, với số tiền chỉ từ vài chục đến 100 triệu đồng, người mua theo lý thuyết đã lời nguyên chiếc xe nếu so với giá thị trường. Theo quy định Bộ Tài chính, phí trước bạ đối với ô tô mua mới dưới 10 chỗ là 12% giá trị xe; riêng xe ô tô cũ thuế trước bạ là 2% giá trị xe đã khấu hao. Dựa vào Thông tư 301/2016/TT-BTC, giá trị của xe trên 10 năm tuổi xuống chỉ còn 20%, nên so với mua xe mới, người mua xe công thanh lý sẽ tiết kiệm khoản lớn. 

Nhưng liệu xe công thanh lý có thực sự là món hời?

Người ham ôm cục nợ, thợ thuyền còn tránh xa

Năm 2019, anh Nguyễn Quang Tú (Láng, Hà Nội) rước về nhà chiếc Kia Pride đời 1995 vẫn còn biển xanh. Đây là chiếc xe anh mua lại của một người bạn, giá chỉ 35 triệu đồng. Vì qua tay quá nhiều chủ nên đến mình, anh Tú chỉ biết nó từng phục vụ trong một viện khoa học nhờ tấm “cà vẹt”.

Hí hửng có chiếc xe nổi tiếng bền bỉ để đi lại tránh mưa gió, nhưng so với những chiếc Kia Pride trong hội “biển trắng” mà anh Tú tham gia trên mạng, nó “vặt” khá nhiều tiền mà chưa đâu vào đâu. Lúc lấy về, anh Tú đã phải đi vá lại khung gầm bị mọt và hoen rỉ, rồi lần lượt thay sửa từ hộp số, trục láp, máy phát, két nước,...hết loanh quanh nhẩm đếm đã tròm trèm 40 triệu đồng. Đã vậy xe còn tốn xăng và liên tục đòi...nằm đường!.

Giống anh Tú, anh Lương Xuân Trường (Gia Lâm, Hà Nội) kiếm được “hàng hiếm” là chiếc Lada Niva của Liên Xô cũ, sản xuất năm 1986, biển xanh ngoại tỉnh nên giá rất “bèo”, chỉ 20 triệu đồng. Anh Trường vung tay “độ” ngoại hình cho chiếc SUV cũ này rất hầm hố với số tiền ném vào cũng lên tới 30 triệu đồng. Thế nhưng chiếc xe từ lúc hoàn thiện ngoại thất vẫn vứt xó...cả năm, chỉ vì phần điện và động cơ, mãi không tìm được “thầy” khắc phục. Giờ anh Trường nhẩm tính không biết bán đồng nát có được cái giá như lúc mua về hay không?

Thực tế, những người am hiểu về ô tô cũ như dân buôn hay giới chơi xe lâu năm, không mấy ai mặn mà với xe công thanh lý. 

Anh Phạm Mạnh Hùng (Ba Đình, Hà Nội), người có kinh nghiệm gần 30 năm chơi xe địa hình cho biết rất yêu thích dòng Toyota Land Cruiser nhưng nếu có nghe ngóng thấy nơi này, nơi kia bán thanh lý xe biển xanh anh cũng không ham tìm hiểu.

“Xe do cá nhân sử dụng thường được bảo hành bảo dưỡng đầy đủ, thay thế linh kiện định kỳ, biết giữ xe, thì kể cả có 15, 20 tuổi nó vẫn có giá trị. Nhưng với xe công lại là câu chuyện khác. Nó không thể được chăm sóc, yêu quý như xe cá nhân. Câu chuyện cha chung không ai khóc, để đến mức hỏng không sửa được mới thanh lý thì mình tốn một đống tiền đi khắc phục cũng chưa chắc ngon ăn”, anh Hùng nêu quan điểm.

Chiếc Mitsubishi Lancer đời 2005 của Trung tâm Khuyến công và Tư vấn phát triển công nghiệp tỉnh Hòa Bình có vẻ ngoài khá lành lặn, được thanh lý với giá từ 55 triệu đồng. Ảnh: Sở tài chính tỉnh Hòa Bình.

Nói về chất lượng xe công nhiều tuổi, anh Huỳnh Trọng Nhân, chủ xưởng sửa chữa ô tô Trọng Nhân (quận Hai Bà Trưng Hà Nội) thừa nhận một thực tế là rất ít chiếc nào...còn “zin” sau từng ấy năm phục vụ. Anh Nhân nói: “Tôi từng sửa nhiều xe mà hệ thống điện đã bị thay đổi theo kiểu chế cháo chạy tạm, đồ phụ tùng cũng không phải loại tốt. Mà nhiều xe phát hiện mới có dấu hiệu sắp hư hỏng một bộ phận nào đó nhưng lái xe bảo cứ từ từ, chạy tiếp vì chưa được duyệt thay thế. Lâu dần đến lúc hỏng nặng có khi họ cũng...kệ, vì có thể nhờ thế mà họ sẽ được đổi xe mới, lái nhàn hơn”.

Một dân buôn xe lâu năm tại đường Phạm Hùng (Hà Nội) cho hay, trong danh mục buôn bán của mình không bao giờ có tên “xe biển xanh”. Người này nói, buôn loại xe này chẳng lời lãi được bằng xe dân bán, vì phải mất công đi lại làm giấy tờ thủ tục vô cùng vất vả, hơn nữa xe ngon đã chẳng đến tay, mà mua hàng “đồng nát” về chẳng khác nào ôm “cục nợ”.

Với sản lượng thị trường ô tô Việt Nam hiện nay đã tiêu thụ lên tới 300 ngàn – 400 ngàn xe/ năm thì nguồn cung xe cũ cũng tạo nên sự khác biệt so với cách đây 10, 20 năm. Người dân và dân buôn xe khi có thêm nguồn lựa chọn xe khá dồi dào, đã tạo thêm áp lực cho những chiếc xe biển xanh không còn được săn đón như trước. Vì vậy không quá bất ngờ khi có những chiếc xe đã qua 3, 4 đợt thông báo thanh lý mà cơ quan chủ quản vẫn chưa “rũ bỏ” được, dù giá rẻ bèo.

Đình Quý

Bạn có góc nhìn (hoặc có trải nghiệm) nào về vấn đề trên? Hãy chia sẻ bài viết về Ban Ô tô xe máy theo email: [email protected]. Các nội dung phù hợp sẽ được đăng tải. Xin cảm ơn!

Vỡ mộng với ô tô công thanh lý giá bèoChiếc Toyota Land Cruiser đời 2001 được thông báo thanh lý bán đấu giá với số tiền chỉ từ 73,4 triệu đồng, nhưng nhiều người tìm mua đã phải bỏ cuộc khi nhìn thấy hình ảnh thực tế." alt="Mua xe thanh lý giá bèo, tưởng được món hơi hoá ra ôm cục nợ" width="90" height="59"/>

Mua xe thanh lý giá bèo, tưởng được món hơi hoá ra ôm cục nợ